Bài hát của Đại Đức Thích Thiện Mỹ


Thứ Sáu, 26 tháng 6, 1970

Tập thơ "Một đời thơ" - Tạ Túc



Một đời thơ



Bởi vì  có khối tình ta,
Mới ngân vang tiếng thơ ca giữa trời.

Một đời say đắm thơ ơi,
Làm ta mộng mị từ thời  ấu thơ.
Lênh đênh m•i tận bây giờ,
Một bờ tình, với một bờ thơ yêu.
Mái chèo chống chếnh vẹo xiêu,
Nghiêng bên này, lại thương nhiều bên kia.

Đôi bờ đâu dễ xẻ chia,
Khi nào ta chết, đặt bia giữa dòng…
Bên kia tình vợ thương chồng,
Bên này ngữ điệu gánh gồng hồn ta.




Kỷ niệm một chiều Nga



Bờ biển xưa  ươm vàng hoa hướng dương.
Trăng giỡn sóng bùng biêng say nghiêng ngả.
Gió đùa hoa, hoa dập dờn buông thả,
Đêm lùa vào bờ vai anh rung rung.

Mùa qua rồi, rạ cũ vẫn ươm hương.
Em lại đến nơi ngày xưa anh đến,
Vẫn con sóng ngàn đời của biển.
Ngả nghiêng anh rồi, nay ngả nghiêng em.

Đồng hướng dương xưa, nay trải cỏ rất mềm,
Vắng bóng trăng thanh, thay bằng bông tuyết nở
Cánh hải âu bập bềnh bay trong gió,
Trẻ trung hơn,  bởi chắc đ• thay đàn.

Cứ đăm đăm, theo cánh sóng miên man,
Chiều hờ hững,  nhâm nhi từng hoài niệm;
Bé bỏng sao, khi mình ngồi  trước biển,
Bỗng bâng khuâng, xích gần lại nhau hơn…

Anh xa rồi, xa biển với xa em,
Cứ mường tượng , m•i một bờ cát trắng.
Biển thì rộng, mà sóng không chịu lắng,
Để trong lòng, anh lại thấy bùng biêng.

Đồng hoa nào vẫn nở lúc trăng nghiêng,
Gọi bao lứa đôi, thay mình về chốn ấy.
Biển thì vô tư, sóng thì vùng vẫy,
Cứ thế xa dần… một kỷ niệm vui.

1972








Vẩn vơ


Về đâu nắng ơi
Giữa mùa phượng đỏ
Đường  xanh lộng gió
Ve ran khắp trời
Vấn vương những nụ hoa cười
Mà bâng khuâng m•i, như người mộng du

7-8-73

Tự vấn

(1)
Vẫn mơ một áng tóc dài
ỡm ờ, duyên lại buộc mai tóc bồng.
Tình duyên nên nghĩa vợ chồng,
Chứ đừng trách mái tóc bồng mà oan.
(2)
Đêm lê thê dài,
Như những phút giây chờ đợi.
Tình thì vời vợi.
Như trời  mênh mông.
Chẳng hiểu trăng có thổn thức không,
Mà để bóng, gác một mình ngoài ngõ.
Vô tình ơi là vô tình -  cơn gió,
Cứ thì thầm gì đó …ở quanh đây…

15-8-73


Tức cảnh

Lặng lẽ thôi hai bóng đi trong đêm,
Sấm chớp quanh quanh
Gió ào ào động.
Đâu phải giữa mênh mông biển rộng.
Chỉ một mặt hồ lung linh.
Cùng con đường nho nhỏ xinh xinh,
Vui vui hiện ra trước mặt.
Lại có tiếng cười trong vắt.
Rộn ràng hoà theo gió bay.
Hương trời, hương đất đâu đây,
Quỵên hoà vào với ngất ngây hương tình.

14-8-73
Dỗ dành

Nín đi em, nín đi em
Anh xa mới chỉ một đêm đa hờn.
Nín đi em nhé đừng buồn,
Cuộc tình vốn lắm ngọn nguồn sâu xa.
Nín đi em, nín đi mà,
Dỗ dành chỉ khiến người ta yếu mềm.
Nín đi, thôi nín đi em,
Giận thì cứ giận, đừng thèm khóc nha!
Nín đi em. nín đi mà,
Lớn rồi chẳng nhẽ mua quà dỗ sao?
Tội tình dù đến thế nào,
Cho anh nhận hết cất vào va li.
Nỡ sau em có giận gì
Anh không dỗ nổi, em thì …dỗ anh.

9-9-73





Vô đề

Lại mưa rơi, lại mưa rơi,
Thu già để lá vàng phơi bên đường.
Mưa nhiều nên cứ vấn vương,
Tiếng mưa  ngỡ tiếng người thương gọi về…

21-9-73



Về chơi



Đưa nhau về quê mẹ,
Nắng thu vàng tàu cau.
Chim xập xoè vui thế!
Cứ líu lo trên đầu…

Con đường tình vô tận,
Trải dài những ước mơ,
Thoảng vui rồi thoảng giận,
Để yêu nhau vô bờ.

Lại vui như nắng sớm.
Lại cười như gío reo.
Tiễn anh đi một quang,
Xa rồi còn ngó theo.

Này con suối nhỏ trong veo
Mải nghe chim hót ngang đèo ríu ran.
Anh về ôm nặng gió ngàn,
Còn em giữ lại muôn vàn tình anh!

22-9-73



Hòm thư

Không sang  được cùng em, nên day dứt,
Thao thức hoài, trằn chọc cả năm canh.
Chẳng biết em có hiểu cho anh
Nơi sâu lắng, bộn bề bao tâm sự.
Đêm lắng quá, nên đầy vơi nỗi nhớ.
Tìm phong thư,  anh gửi gắm lòng mình,
Viết xong rồi, anh phải đợi… bình minh,
Hòm thư ngỏ, đặt cách  xa lắm đó…

Hai đứa, hai nhà nằm ngay đầu phố,
Nhờ cánh thư …mất nửa tháng trời..
Gặp nhau hôm rồi. Anh về gọi – Thư ơi!
Thư vẫn ở nơi nào xa lắm đó.
Sao tình mình không chung hòm thư ngỏ,
Để khỏi phải chờ, để khỏi mở …bì thư.




Con tầu mang tội

Đưa nhau ra ga.
Rồi dùng dằng nửa về – nửa ở!
Về một mình thì buồn, ở hai mình cũng dở;
Chẳng ai tìm cho ra nổi lời khuyên,
Chỉ con tầu là quá vô duyên,
Cứ xầm xập hú còi dục da…

Thôi đừng trách  con tàu  kia vội va,
Để riêng  anh  ở  lại…em về!!

28-12-73




Xuân


Dành cái Tết này  trọn vẹn cho xuân.
Sau những tháng năm sống xa Tổ quốc.
Vị bánh trưng, dưa hành quen thuộc,
Rộn ràng trong tiếng pháo quê hương.
Xuân yêu, xuân quý, xuân thương
Bao xuân rồi, vẫn vấn vương xuân về.

14-2-74


Mối duyên

Bà mối chọn mối cho tơ,
Trăm năm duyên hững,duyên hờ chi đây.
Thắp hương vái để  cầu may,
Sớm khuya như tỉnh, như say mối nghề.
Bà mối ôm tơ ra se,
Đứt tơ bà có học nghề nối tơ?
Bây giờ, khổ nỗi - bây giờ,
Bơ vơ hoàn lại, bơ vơ mình bà…
Sang sông con sáo bay xa,
Tơ người khó chắp, tơ bà mỏng manh.

Trần gian lắm mối tơ mành,
Đo ai nối được duyên lành cho ai,
Thôi về sắm tấm thuyền chài,
Ta mang ra biển, mối mai… cho mình!

15-7-74


Nhớ – quên


Khi thương nhau, quên đất thẳm, trời cao.
Quên phũ phàng của biển đời giông bao.
Quên hận thù và quên nghịch bạo.
Chỉ nhớ về dịu ngọt của mùi hoa.
Chỉ nhớ về hạnh phúc đa ghé qua.
Để gác giấc mơ chìm vào sâu thẳm.
Đế dẫn sao trời tìm về lối lặn.
Để  cho mình mai nhớ đến nhau…

Mai sau, dù có mai sau,
Nhớ màu ân ái, là màu tươi xanh.
Long lanh, biển nhớ long lanh.
Quên lâu, đâu đa hoá thành nhớ lâu.
Giữ cho hơi ấm buổi đầu,
Quên đi dù chỉ giọt sầu mỏng manh….

Thể nào em chẳng quên anh?
Bởi vì nỗi nhớ dễ thành xa đưa,

Bao giờ kỷ niệm dư thừa,
Em mang hong lại, ngày xưa …nỗi niềm!

20-7-74


Gương soi

Lạ lẫm quá, sao môi hồng đến thế,
Lại nhạt nhoà trong nỗi giận vu vơ?
Những tiếng lời  êm dịu như mơ,
Bỗng xầm xập như trời xanh nổi gió?
Thì ra cuộc đời, chính là ở đó!
Đâu phải kiếm tìm nơi tít tắp mù khơi,
Đừng treo cuộc tình trên áng mây trôi,
Hãy để nó chảy,nó bơi,nó trộn hoà như giọt nước
Để cho ta nhận ra ta đích thực.
Hãy soi vào gương nước ấy long lanh
Bấy giờ anh hiện ra anh,
Còn em, em sẽ hoá thành em thôi..

21-7-74





Bắt đầu

Từ bao lâu nói bắt đầu.
Hay từ buổi ấy….mưa ngâu đợi mình !

20-8-74





Không đề

Quên rồi cái buổi cuối năm.
Chết rồi một ánh trăng rằm …phủ sương.
Nợ đời chi mai vấn vương,
Gập ghềnh thay, những chặng đường ái ân.

Anh hùng nhiều lúc sẩy chân!
Bởi sa vào bả mỹ nhân thôi mà,

Lắng nghe lời của ông cha,
Hoá thân thì hoá, chớ ra anh hùng!


Tự vấn

Mùi đời nếm đủ đắng cay,
Sống thành một kẻ ăn  mày tri  ân…
Đến vương gia cũng túng bần!
Nữa là Thằng Cuội đưa chân qua đường.
Chữ yêu đâu chữ can trường,
Trăm năm chỉ vấn với vương  nửa vời.
Thôi thì thôi, thế thôi rồi,
Nợ đời vay trả, nữa thôi còn gì?
Đàn bà là gió bay đi.
Ta là giông bao , sợ gì gió lay.
Đàn bà xưa, đàn bà nay,
Với ai, cao đa hơn tay đàn bà…

Tình si

Nửa năm chưa thắm chữ tình,
Cha mẹ cứ tưởng chúng mình lấy nhau.
Tuổi xanh, tóc đã thay mầu,
Ai người đứng đó trên cầu đợi em.

Ngủ một mình chẳng trọn đêm.
ăn mình chóng chán, muốn thêm một mình
Biết em lẻ bóng trung tình,
Anh thì cô độc, thất tình với anh.
Thế mà cơm chẳng gần canh,
Đi, về cứ mai, loanh quanh đi về.
Hẹn nhau, ngỏ nửa lời thề!
Con đường đêm ấy, dầm dề mưa rơi.
Trăm năm duyên nợ tình ơi!
Hợp tan cũng tự số trời hợp tan.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét